9a5Pro.DarkBB.com
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tru Tiên ( Chương 1 => Chương 258 )

Trang 2 trong tổng số 2 trang Previous  1, 2

Go down

Tru Tiên ( Chương 1 => Chương 258 ) - Page 2 Empty Re: Tru Tiên ( Chương 1 => Chương 258 )

Bài gửi by loveyouforever Sun Mar 30, 2008 6:32 pm

Chương 15 : Tư Truyền


Người con gái ấy tất nhiên chính là Điền Linh Nhi, cô ta thấy Trương Tiểu Phàm thọ thương, trong lòng lo âu, nên lén chạy đến xem xét tình hình, chẳng ngờ mẹ cũng ở đây, bèn nấp ngoài cửa, đợi Tô Như đi rồi mới xuất hiện.
Thấy Trương Tiểu Phàm ngây đuỗn ra, cô ta không nhịn được trách: "Đệ đứng đó làm cái gì?"
Trương Tiểu Phàm sực tỉnh, mặt đỏ bừng lên, đang định kiếm cớ phân giải, vừa lúc thấy Điền Linh Nhi cúi đầu xuống, thì ra Đại Hoàng chạy lại, nó cọ cẫm vào chân cô ta ra chiều thân thiết.
Điền Linh Nhi cúi mình xuống, xoa đầu Đại Hoàng, con *** lè cái lưỡi, liếm vào bàn tay đẹp như ngọc.
Chí chí chí chí , tiếng con khỉ Tiểu Hôi vang lên, hai người và con *** cùng quay lại nhìn, thấy Tiểu Hôi đã chạy đến sau lưng Đại Hoàng, kéo cái đuôi to của nó, tựa hồ muốn Đại Hoàng tách xa khỏi Điền Linh Nhi. Cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của Điền Linh Nhi, Tiểu Hôi ngẩng đầu lên, đột nhiên nhe răng ngoác miệng làm bộ hung dữ với cô.
Điền Linh Nhi chẳng giận, còn làm mặt xấu trêu lại nó. Từ bữa Tiểu Hôi cùng Trương Tiểu Phàm về đây, nó cư xử với mọi người đều được, riêng với Điền Linh Nhi, lúc nào cũng tỏ vẻ thù hận. Điền Linh Nhi thấy Đại Hoàng vốn vẫn bất hoà với Tiểu Hôi nay quay đầu lại thì cũng chẳng hề phật ý, song khi Tiểu Hôi thân thiết đùa nghịch ầm ỹ quá, thì cô vẫn lấy làm ngạc nhiên.
"Chuyện gì thế này?" Điền Linh Nhi chỉ vào con khỉ con *** đang chơi với nhau mà hỏi Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm đem chuyện Tiểu Hôi dùng cục sườn đi bắt thân ra kể một lượt, Điền Linh Nhi cứ cười ré lên, mắng: "Chẳng ngờ con khỉ chết toi này lại biết cái chiêu ấy!" Nói đoạn liếc mắt, nhìn lướt Trương Tiểu Phàm từ trên xuống dưới, nói: "Phải rồi, hôm nay cha đánh đệ, còn thấy khó ở không?"
Trương Tiểu Phàm lắc đầu, đáp: "Ổn rồi, sư tỷ."
Điền Linh Nhi có vẻ bất bình: "Cha cũng thật là, trong lòng khó chịu tại sao lại trút giận lên đệ kia chứ!"
Trương Tiểu Phàm vội nói: "Không đâu, là đệ ngu ngốc mới làm sư phụ giận..."
Điền Linh Nhi nhìn hắn chằm chằm, Trương Tiểu Phàm không sao nói tiếp được nữa, mồm cứ há ra, Điền Linh Nhi hừ một tiếng, nói: "Thực ra căn bản việc chẳng liên quan gì đến đệ, cha thấy hai người đó tư chất tốt, tâm tình hụt hẫng, cho nên mới..." nói được một nửa, cô ta liếc nhìn Trương Tiểu Phàm, thầm nghĩ nói thế chẳng hoá ra bảo sư đệ ngốc nghếch hay sao, bèn đổi ý không nói nữa, lảng sang chuyện khác: "vừa rồi mẹ đến có chuyện gì đấy?"
Trương Tiểu Phàm cứ trung thực đáp: "Sư nương cũng là đến thăm đệ, còn cho đệ hai viên Đại Hoàng Đan , hiệu nghiệm lắm, đệ vừa uống một viên là khỏi hết rồi."
"Đại Hoàng Đan?" Điền Linh Nhi có vẻ rất ngạc nhiên.
"Vâng," Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu ngó cô ta, hỏi: "Sao kia?"
Điền Linh Nhi nhìn kỹ Trương Tiểu Phàm, đáp: "Đó là bảo bối của cha, nghe mẹ nói phải lựa hai mươi ba loại linh dược mới luyện chế được, công dụng thần diệu, các sư huynh, rồi cả ta nữa đều chưa có phúc được dùng đến bao giờ."
Trương Tiểu Phàm há hốc miệng, Điền Linh Nhi đảo mắt, lẩm bẩm: "Lẽ nào cha quả thực đối với đệ lại có biệt nhãn đến thế, nhưng xem ra cũng chẳng giống."
Trương Tiểu Phàm đáp: "Nhất định là sư phụ nhân từ, thấy đệ thọ thương, bèn ban cho linh dược. Lão nhân gia người tấm lòng thực rộng rãi quá!"
Điền Linh Nhi phì cười: "Cha có tấm lòng rộng rãi... Ha ha, thôi được, không nói với đệ nữa. Í, hình như có tiếng mưa?"
Trương Tiểu Phàm nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên từ bên ngoài phòng âm âm truyền đến tiếng mưa lách ta lách tách. Điền Linh Nhi đi đến trước cửa sổ, đẩy cánh song, gió núi mát lạnh lập tức ùa tới, mang theo hạt mưa li ti buốt giá, phả vào mặt, lạnh tê đi.
Trương Tiểu Phàm bước lại, đứng bên cạnh Điền Linh Nhi, cùng trông ra ngoài.
Đêm đen và tĩnh mịch, giữa khoảng không mưa đang rơi. Cả đất trời một màn đen đặc, chỉ nhìn được đến tiểu viện bên ngoài, nơi lờ mờ những bóng trúc thanh thoát. Mưa lắc thắc trong đêm đen mịt mù, đối với Trương Tiểu Phàm, lại phảng phất chút gì ôn nhu, thậm chí hắn còn chợt cảm thấy, đêm này thật mỹ lệ, mưa này thật vấn vương, đến hạt nước lanh tanh rớt trên lá trúc, nghe cũng thật êm tai, vọng đến tận nơi sâu lắng nhất trong đáy lòng hắn.
Chỉ vì ở bên cạnh, là người con gái mỹ lệ ấy, nàng khẽ cất đầu, liền rộn ràng vẻ đẹp mà bảy phần là sự thanh xuân, hai phần là sự hoan hỉ và một phần là sự thê lương, hắn bèn cứ ngây ra mà nhìn.
Mưa!
Ở đằng sau, Đại Hoàng và Tiểu Hôi không biết đã lặng đi từ khi nào, Đại Hoàng uể oải nằm phục trên giường, cặp mắt nửa khép nửa hở, Tiểu Hôi hiếm khi trật tự đến như thế, nó ngồi sau lưng Đại Hoàng, hai tay lần nghịch mớ lông da dầy ấm mềm mại của con ***.
Ngọn nến lay lắt, chợt sáng chợt tắt trong làn gió núi lùa tới, thi thoảng phát tiếng nổ lụp bụp .
"Mưa rồi." Điền Linh Nhi bỗng nhiên u uẩn nói.
Trương Tiểu Phàm ứng tiếng đáp: "Ừ."
Điền Linh Nhi lại nhìn chăm chăm vào bóng đêm một lát, rồi từ từ xoay mình lại, đến bên bàn, nói khẽ: "Tiểu Phàm, đóng cửa sổ vào đi, hơi lạnh rồi."
Trương Tiểu Phàm khẽ gật, đóng cửa sổ lại, rồi ngoảnh đầu nhìn Điền Linh Nhi đang ngồi bên bàn, cô ta có vẻ lơ đãng, lấy trong bọc một cái hộp nhỏ, mở nó ra dưới ánh đèn, rồi chăm chú nhìn kỹ.
Ánh nến hắt lên đôi mắt đẹp long lanh, như hai đốm lửa ôn nhu mà nồng nàn.
"Đệ xem, Thanh Lương Châu này có đẹp không?" Ánh mắt Điền Linh Nhi dừng lại trên hạt ngọc nhỏ đang toả những tia dịu dàng lấp lánh, giọng nói nàng như mơ màng, cõi lòng Trương Tiểu Phàm vụt trống rỗng, từ từ chùng xuống.
Hắn đi lại, lấy hết dũng khí và sức mạnh, gắng giữ vẻ thản nhiên như thường. Điền Linh Nhi ngẩng đầu nhìn, chợt nhận ra đôi mắt của người sư đệ chất phác trong khoảnh khắc long lanh, thậm chí có nét gì như cuồng nhiệt và thống khổ.
"Ừm," cô gái nhè nhẹ đậy hộp lại, dịu dàng hỏi: "Tiểu Phàm, đệ sao vậy?"
Trương Tiểu Phàm cúi đầu, trầm tư một lát, khẽ trả lời: "Đệ không sao, sư tỷ."
Điền Linh Nhi lấy làm lạ, nhưng cũng không bận tâm nhiều, đứng dậy bảo: "Thôi, đêm khuya rồi, ta cũng phải về đây."
Trương Tiểu Phàm thờ thẫn đứng lên, Điền Linh Nhi bước mấy bước, đột nhiên dừng chân, ngoái lại khẽ cười, vẻ mỹ lệ của nàng trong khoảnh khắc vụt đánh rụng trái tim Trương Tiểu Phàm: "Đệ xem trí nhớ của ta đấy, tối nay đến đây để làm gì cũng đã quên rồi." Nói đoạn, lấy từ trong bọc ra một tờ giấy mỏng, trên đó viết chi chít những chữ nhỏ xíu, đưa cho Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm đón lấy xem, đột nhiên biến sắc, thất thanh kêu: "Thái Cực Huyền Thanh Đạo pháp quyết! Sư tỷ, thế này..."
Điền Linh Nhi lườm hắn, trách: "Đệ hét lớn như vậy làm gì?"
Trương Tiểu Phàm vội vàng hạ giọng, nói: "Sư tỷ, đây chính là pháp quyết của tầng thứ ba, tỷ..."
"Ta?" Điền Linh Nhi hừ một tiếng, nói: "Ta tất nhiên là muốn truyền cho đệ."
Trương Tiểu Phàm thất kinh thốt: "Cái gì?"
Điền Linh Nhi nói: "Ta biết cha từ xưa tới nay rất xem thường đệ, hôm nay nổi giận với đệ lại càng chẳng ra làm sao. Hừ, cha tự mình dạy dỗ không tốt lại quay ra trách mắng đệ, ta thấy không được. Đệ cầm lấy pháp quyết này, âm thầm tu tập, lúc nào rèn luyện có thành tựu rồi thì đến cho cha xem, đừng bao giờ để mất mặt như hôm nay nữa."


Được sửa bởi loveyouforever ngày Mon Mar 31, 2008 2:06 pm; sửa lần 1.
loveyouforever
loveyouforever
Moderators
Moderators

Tổng số bài gửi : 120
Registration date : 24/03/2008

Về Đầu Trang Go down

Tru Tiên ( Chương 1 => Chương 258 ) - Page 2 Empty Re: Tru Tiên ( Chương 1 => Chương 258 )

Bài gửi by loveyouforever Sun Mar 30, 2008 6:33 pm

Trương Tiểu Phàm chau mày, nói: "Nhưng mà sư tỷ, vạn nhất bị sư phụ sư nương biết được, chẳng phải là sẽ trách mắng tỷ sao?"
Điền Linh Nhi sốt ruột nói: "Đệ cũng nói là trách mắng rồi, cha mẹ cùng lắm chỉ mắng ta vài câu, cấm túc một thời gian, thế thì đã làm sao? Đằng nào ta cũng không thể để đệ bị người ta bắt nạt thêm nữa!"
Trương Tiểu Phàm chấn động toàn thân, đầu óc phát sốt lên, nhìn mãi bóng dáng yêu kiều của Điền Linh Nhi, chẳng thốt nổi lấy một lời. Giờ phút ấy trong tim hắn nhiệt huyết sôi trào, cho dù có bắt hắn phài chết vì người con gái đang đứng trước mặt đây, hắn cũng quyết không do dự.
Điền Linh Nhi lại nói: "Đệ phải nhớ dụng công nhiều hơn, cố gắng sớm đánh ngang tay với cái gã Lâm Kinh Vũ thối tha kia, nhưng đệ có luyện nữa cũng không sánh được với Tề Hạo sư huynh, vì vậy không cần phải bận tâm đến điều ấy." Nói tới đây, cô ta vẫy tay, dặn: "Phải giữ bí mật đó." Nói xong đi ra khỏi phòng, rảo bước rồi khuất dần trong bóng tối âm u.
"Đệ có luyện nữa cũng không sánh được với Tề Hạo sư huynh!"
Câu nói mười ba chữ, mỗi chữ đều đâm mạnh vào trái tim Trương Tiểu Phàm, mặt hắn đột nhiên mất hết huyết sắc, bất giác nắm mạnh tờ giấy trắng trong tay.
Mưa núi hiu hắt, trời đất sụt sùi, có ai thấy một thiếu niên trong bóng đêm mịt mùng, cứ lang thang giữa mưa, ngửa mặt nhìn cao xanh!
**
*
Sáng sớm, sau cơn mưa, gió núi ẩm ướt kéo theo khí lạnh, thổi tới đỉnh ngọn Đại Trúc Phong. Trương Tiểu Phàm đến căn bếp quen thuộc, nhóm lửa đun nước.
Củi bập bùng tí ta tí tách trong lò, ngọn lửa vàng sáng như yêu linh cuồng vũ trên đầu ngọn cây, rọi ánh hồng lên khuôn mặt hắn. Trương Tiểu Phàm cầm một thanh củi nhỏ làm que cời, lát lát lại gảy đám lửa, ngơ ngẩn xuất thần.
"Đệ có luyện nữa cũng không sánh được với Tề Hạo sư huynh!"
Câu nói ấy, hắn đã nhẩm lại trong lòng không biết mấy nghìn mấy vạn lượt, mỗi lần nhẩm lại mỗi lần xót xa. Hắn biết thế này là ngốc, sư tỷ cũng chẳng có ác ý, chỉ là nói ra một sự thực mà ai nấy đều công nhận cả thôi.
Nhưng hắn vẫn không thể cầm lòng đừng nghĩ đến, nghĩ thật lực, trong lòng như có ngọn lửa cháy bùng cuồng dại, không ngừng thiêu đốt tâm can. Mãi cho đến kia lửa lò táp nhói vào tay hắn.
"Úi chà!" Trương Tiểu Phàm giật mình kêu lên, nhảy bật lại sau, thì ra trong lúc xuất thần lửa lò đã đốt cháy cả thanh củi nhỏ hắn cầm, rồi theo đó lần lên làm bỏng tay hắn.
Hắn ôm tay thổi phù phù vào chỗ đau, chạy tới cái ang thọc vào trong nước mát, cảm giác lạnh buốt trào lên, Trương Tiểu Phàm khe khẽ cười khổ, giờ phút này hắn chẳng cần cái gì hết, cần mỗi một thanh que cời thôi.
Ư, ư, ư mấy tiếng sủa liên tiếp vang lên ngoài cửa, Trương Tiểu Phàm nghe ra là tiếng Đại Hoàng, chỉ không rõ là tại sao hằng ngày nó kêu oẳng oẳng oẳng hôm nay lại đổi ra ư ư ư .
Hắn đi ra cửa ngó, bất giác phì cười, thì ra Đại Hoàng và Tiểu Hôi đang đùa nghịch, mõm con *** ngoạm một khúc gậy ngắn màu đen, đầu gậy bị Tiểu Hôi nắm lấy, kéo thật mạnh, hai bên tranh chấp mãi không thôi, Đại Hoàng sủa, nhưng do ngoạm cái gậy mà tiếng bật ra không rõ, nên biến thành những tiếng ư ư ư là lạ.
Trương Tiểu Phàm tiến lên, thò tay nắm lấy cái gậy ngắn, gạt Tiểu Hôi và Đại Hoàng ra. Ai ngờ chúng nó không chịu, kêu oẳng oẳng oẳng với chí chí chí liên hồi. Trương Tiểu Phàm xua tay quát: "Đi đi, đừng làm ồn lên ở đây nữa, nếu không trưa nay cho bọn mày nhịn hết."
Đại Hoàng và Tiểu Hôi nhìn nhau, một con gầm gừ, một con làm mặt xấu, sau rồi Tiểu Hôi trèo lên lưng con ***, Đại Hoàng cõng nó nghênh ngang đi khỏi chỗ Trương Tiểu Phàm, có vẻ rất là khinh miệt, Trương Tiểu Phàm tức điên.
Chõ theo hai con súc sinh chửi một câu, Trương Tiểu Phàm lại quay mình trở vào nhà bếp, lúc ấy hắn mới kinh ngạc nhận ra, khúc gậy ngắn này bỗng đâu chính là khúc gậy ngắn màu đen kỳ cục trong u cốc nửa năm về trước, lại nghĩ Tiểu Hôi nghịch ngợm, chẳng biết đã lôi cái vật này ra từ xó xỉnh nào, đem đi đùa nghịch với Đại Hoàng.
Trương Tiểu Phàm thở dài, bỗng nhiên sực nghĩ ra điều gì, vội vàng đi đến bên lò, dùng luôn khúc gậy ngắn này làm que cời một lúc, ai ngờ lại cực kỳ tiện tay, cái gậy chẳng biết làm từ chất liệu gì, không bén lửa, cũng không dẫn nhiệt, đun cả nửa ngày trời vẫn lạnh ngắt. Trương Tiểu Phàm gật đầu, nghĩ thầm dùng cái này thật là hợp.
Thương thay trưởng lão Ma giáo Hắc Tâm Lão Nhân, nếu biết Phệ Huyết Châu mà lão hao tâm tổn huyết cả một đời mới luyện thành, từng là Ma giáo chí bảo tung hoành thiên hạ, nay rơi xuống vị trí một que cời lửa, tất sẽ tức đến mức đội mồ bật sống dậy rồi lại chết tắc đi mất.
Trưa hôm đó, mọi người ở Đại Trúc Phong đợi trong nhà ăn, Điền Bất Dịch đến muộn nhất, ngồi vào chỗ mình rồi, lão ngước nhìn khắp lượt đệ tử, ánh mắt chạm đến Trương Tiểu Phàm thì dừng lại một lát, Trương Tiểu Phàm cúi đầu, Điền Bất Dịch lại đưa mắt đi chỗ khác.
"Chuyện ngày hôm qua, các ngươi đều thấy rõ cả chứ?" Điền Bất Dịch lãnh đạm hỏi.
Mọi người im lặng, chỉ có Tống Đại Nhân cười mơn: "Vâng, sư phụ đại triển thần uy, xuất thủ trừng phạt hai đứa..."
"Khốn kiếp!" Điền Bất Dịch vụt hét to, làm rung chuyển hết cả phòng, mọi người nín khe như ve sầu mùa đông, nghe Điền Bất Dịch quát tháo: "Chuyện ngày hôm qua, các ngươi phải thấy sư huynh đệ các chi phái khác tu hành thâm hậu như thế nào, đừng nói là Tề Hạo, ngay thằng nhóc nhập môn mới có ba năm đã vượt xa hầu hết bọn các ngươi, chạy lên Đại Trúc Phong này mà làm loạn. Các ngươi biết không?"
Mọi người thảy đều im re, chỉ có Trương Tiểu Phàm đột ngột ngửng đầu lên.
Điền Bất Dịch lạnh lẽo tiếp: "Thất Mạch Hội Võ chớp mắt là đến rồi, mấy đứa chẳng ra hồn người các ngươi, từ hôm nay trở đi thảy đều phải bế quan, không tu tập được cho tử tế, thì đợi xem ta có lột da các ngươi ra hay không!"
Mọi người đều nhăn nhó, nhưng không dám thốt lấy một tiếng, Điền Linh Nhi thận trọng dè dặt hỏi: "Cha ơi, thế con thì.."
"Ngươi cũng vậy luôn!" Điền Bất Dịch cắt ngang.
Điền Linh Nhi bĩu khoé môi, đang định cất lời thì thấy mẹ ngấm ngầm ra hiệu. Cô ta ngoảnh đầu nhìn ánh mắt Tô Như, những lời chưa kịp thốt ra đều co rụt cả lại.
Giọng Điền Bất Dịch vang vọng khắp Thủ Tĩnh Đường: "Từ nay về sau, trừ lão thất phải đảm trách việc cơm nước, tất cả các ngươi trong vòng một năm rưỡi, đều không được bước chân ra ngoài, phải bế quan tu tập, biết chưa?"
* *
*
Cứ như vậy, thời gian thấm thoắt trôi, bầu không khí vốn yên lặng của Đại Trúc Phong lại phủ thêm một tấm màn căng thẳng chưa từng có, tất cả đệ tử đều chuyên tâm tu tập đạo pháp, trừ con *** vàng nhàn rỗi, con khỉ xám nghịch ngợm và người đầu bếp vô liêu.
loveyouforever
loveyouforever
Moderators
Moderators

Tổng số bài gửi : 120
Registration date : 24/03/2008

Về Đầu Trang Go down

Tru Tiên ( Chương 1 => Chương 258 ) - Page 2 Empty Re: Tru Tiên ( Chương 1 => Chương 258 )

Bài gửi by loveyouforever Sun Mar 30, 2008 6:34 pm

Chương 16 : Khu Vật


"Oẳng oẳng oẳng!"
"Chí chí chí chí!"
………
Tiếng *** sủa lẫn với tiếng khỉ kêu, vang dội khắp Đại Trúc Phong núi Thanh Vân, phá tan bầu không khí lặng lẽ nơi đây. Trương Tiểu Phàm tay cầm que cời màu đen, lao ra khỏi cửa nhà bếp, gào lên: "Con *** chết giẫm! Con khỉ chết tiệt! Giỏi thì đứng lại đấy cho tao!"
Con khỉ Tiểu Hôi nhảy phắt lên lưng con *** vàng to, Đại Hoàng sớm đã chuẩn bị liền phóng bốn chân bỏ chạy, Trương Tiểu Phàm đuổi theo không kịp, đành trợn mắt nhìn theo Tiểu Hôi đang làm mặt xấu, cầm một khúc thịt sườn thơm phưng phức nhét vào miệng Đại Hoàng. Đại Hoàng hứng chí, cái mặt súc sinh của nó hơn hớn, nếu không phải là vì đang bận ngoạm khúc thịt sườn, e là nó đã cười đến rơi hết cả răng ra từ lâu rồi.
"Hù!"
Trương Tiểu Phàm mặt mày chán nản, bực bội quay vào nhà bếp. Từ cái năm hắn mười bốn tuổi, tiếp quản công việc ăn uống, tay nghề đã làm cho hết thảy mọi người phải nhìn hắn bằng đôi mắt khác, đến Đại Hoàng với đạo hạnh đắc đạo lão cẩu của nó, cũng không kìm được nước miếng trước những mùi vị thơm ngon từ tay Trương Tiểu Phàm, đặc biệt là món thịt sườn mà Trương Tiểu Phàm dùng để nấu canh, luôn tươi rói thơm ngọt, thì đúng là đại tiệc mà Đại Hoàng nằm mơ cũng không thấy được.
Nhưng Trương Tiểu Phàm nấu canh là để cho người ăn, Đại Hoàng tuổi tác tuy lớn (Điền Bất Dịch nuôi từ khi còn nhỏ), thân phận càng lớn, nhưng không được đãi ngộ như ý, thành ra nó luôn luôn rỏ dãi lòng thòng mà chẳng được miếng gì cả. Mãi cho đến khi quen con khỉ Tiểu Hôi, trên Đại Trúc Phong mới thường xuyên diễn ra cái cảnh, đã kéo dài suốt hai năm nay, đó là bất kể Trương Tiểu Phàm có đem thịt sườn xương cất giấu kỹ lưỡng đến đâu, chỉ cần mũi Đại Hoàng đánh hơi được, cộng thêm cái linh hoạt của Tiểu Hôi, là cái cảnh tranh cướp thịt sườn mà phần thất lợi luôn thuộc về Trương Tiểu Phàm lại diễn ra.
Thời gian hai năm, hoặc nói cho chính xác là một năm rưỡi, vùn vụt trôi, Trương Tiểu Phàm trở thành một thiếu niên mười sáu tuổi, thân hình cao thêm, đã vượt sư tỷ Điền Linh Nhi hơn nửa cái đầu. Trong quãng thời gian này, vì nghiêm lệnh trước đây của Điền Bất Dịch, tất thảy đệ tử Đại Trúc Phong đều bế quan khổ luyện, ngoài lão lục Đỗ Tất Thư hạ sơn ngao du ra, chỉ có mỗi tay đầu bếp Trương Tiểu Phàm này là rỗi rãi nhất.
Hai năm nay, trong hoàn cảnh chẳng ai chú ý đến, Trương Tiểu Phàm đã liên tục một mình tu tập, nhưng điều khiến hắn nghi ngờ là, theo đúng pháp quyết đại sư huynh Tống Đại Nhân truyền thụ mà hắn chỉ dùng có một năm đã hầu như hoàn thành tầng thứ hai của Ngọc Thanh Cảnh, đó là Luyện Khí .
Trong lòng hắn phân vân, nhưng rốt cục cũng chẳng hỏi Điền Bất Dịch. Còn Tống Đại Nhân, Điền Linh Nhi và những người khác cứ mải chuyên tâm bế quan tu tập, không rỗi đâu để quan tâm đến chuyện của hắn, Đỗ Tất Thư mà hắn gần gũi nhất lại hạ sơn đi mất rồi, vì vậy hắn đành chôn sâu nghi ngờ trong lòng. Nhưng sau đó trước mắt hắn lại nảy sinh một vấn đề lớn khó khăn hơn nhiều, Điền Linh Nhi lén cho hắn pháp quyết của tầng thứ ba, hắn rất hiểu đây là điều đại phạm môn quy, nhưng mà, mỗi lúc nửa đêm, khi một mình đứng trong tiểu viện, ngửng mặt nhìn trời, thì hắn lại nhớ đến câu nói:
"Đệ có luyện nữa cũng không sánh được với Tề Hạo sư huynh!"
Qua mười đêm như vậy, hắn bắt đầu tu tập pháp quyết của tầng thứ ba!
Trong Thái Cực Huyền Thanh Đạo, từ tầng một đến tầng ba Ngọc Thanh Cảnh là tất thảy những căn cơ của thuật pháp, độ khó tăng dần. So với hai tầng Dẫn Khí và Luyện Khí , pháp quyết của tầng thứ ba Nguyên Khí lại chú trọng đến việc tu luyện Thái Cực nguyên khí. Pháp quyết nói rằng: Thái cực nguyên khí, hàm tam vi nhất. Cực, trung dã; Nguyên, sử dã, hành vu thập nhị thần... thử âm dương hợp đức, khí chung vu tử, hoá sinh vạn vật giả dã. (Chú thích: lời trích từ Hán Thư - Luật Lịch Chí )
Đệ tử trong Thanh Vân Môn, khi tu tập đến cảnh giới này, trình độ sẽ thể hiện rõ ràng, tư chất cao hay thấp chỉ nhìn là nhận ra được ngay. Người thông tuệ thì thế như chẻ tre, nhanh chóng đột phá tiến vào cảnh giới cao hơn gọi là Khu Vật , lập được cơ sở vững chắc trên con đường tu tiên luyện đạo. Còn đệ tử nào hơi kém thì chỉ dừng ở đó không tiến lên được nữa, rất nhiều người uổng phí cả đời ở đây.
Trương Tiểu Phàm nhập môn đến nay đã được năm năm, trong lúc nói chuyện với các sư huynh tất nhiên cũng nghe rất nhiều lần về những việc này, và một điều rất hiển nhiên là, tất cả các sư huynh đều xếp hắn vào loại hơi kém .
Hắn quay trở lại bếp, đến trước lò, đổ đầy nước, cho thêm củi, chuẩn bị đun ít nước sôi. Ngọn lửa vàng sáng lại cháy lên bùng bùng, Trương Tiểu Phàm cầm thanh cời lò đen đủi rất đáng thương mà hắn đã dùng suốt hai năm nay, khơi củi trong lò, đợi ngọn lửa bốc cao và đều rồi, ánh mắt hắn chầm chậm rơi xuống cái que cời đang nằm trong tay.
Chẳng phải là phát hiện gì mới mẻ, mà là một việc hết sức bình thường. Thế nhưng hắn bỗng ngây người ra.
Thanh cời lò đen ngòm, ngoài hạt châu gắn trên đầu ra, chỉ dài chừng một thước, điểm dị thường duy nhất là trên cái nền màu đen đó, lờ mờ có những đường gân như mạch máu, đặc biệt là ở điểm tiếp xúc giữa hạt châu và cây gậy thì càng rõ rệt, có lúc nhìn vào người ta dễ dàng tưởng như hai vật này được chắp nối lại bởi máu con người vậy.
Trương Tiểu Phàm bất giác run lẩy bẩy, cái ý nghĩ chắp nối bằng máu loáng qua đầu làm hắn cảm thấy ghê sợ. Mấy năm nay, hắn đã dần quên chuyến đi vào u cốc ấy, chỉ là thi thoảng trong ác mộng giữa đêm khuya, lại đột nhiên mơ thấy những sự cổ quái lúc đó, bật tỉnh dậy mà đầm đìa mồ hôi.
Lúc đó hắn cảm thấy rất cô đơn, một mình đối mặt với những sự độc ác chưa từng biết, một mình đối diện với sự chết chóc trong bóng đêm. Mỗi khi gặp ác mộng, hắn luôn khó khăn lắm mới ức chế nổi những cảm xúc lạ lùng, kèm theo nỗi xung động cuồng nhiệt và cảm giác tàn sát đôi khi không nén được. Thậm chí, trong bóng đêm, hắn hồi tưởng chuyện nhiều năm về trước, Phổ Trí hoà thượng ở bên toà miếu cỏ rách nát, đôi mắt lão thi thoảng ánh lên những cuồng nhiệt dị kỳ!
Trương Tiểu Phàm không biết tại sao lại có những cảm giác kỳ quái như thế, nhưng cũng may là hắn hãy còn một phương pháp phần nào an định được nỗi sợ hãi của mình, đó là Đại Phạm Bát Nhã!
Bộ pháp quyết vô thượng của nhà Phật này có tác dụng diệu kỳ là trấn nhiếp tà linh, lọc sạch tâm cảnh, hắn tu tập đã năm năm, điểm có lợi nhất là dùng nó để đè nén những cảm xúc kỳ quái xuất hiện một cách bí hiểm suốt hai năm gần đây
"Bộp!"
Trương Tiểu Phàm bỗng thấy đầu đau nhói, rồi vật gì rớt xuống đất, thì ra là một quả thông, Trương Tiểu Phàm khí tức bốc lên ngùn ngụt, quay mình lại hét to: "Con khỉ chết tiệt, mày đừng để tao bắt được mà... Í, huynh là... A! Lục sư huynh!"
Trương Tiểu Phàm nhảy cẫng lên, chỉ thấy người đứng bên bậu cửa, thân hình tầm thước, nét mặt tinh nhanh, lưng khoác một cái đãy nhỏ, chẳng phải là lão lục Đỗ Tất Thư đã bao lâu nay không gặp thì còn là ai?
Đỗ Tất Thư ngắm nghía Trương Tiểu Phàm từ đầu đến chân, miệng tấm tắc: "Ghê thật, mới có mấy năm, cái gã tiểu tử đệ đã cao lên bằng huynh rồi."


Được sửa bởi loveyouforever ngày Mon Mar 31, 2008 2:08 pm; sửa lần 1.
loveyouforever
loveyouforever
Moderators
Moderators

Tổng số bài gửi : 120
Registration date : 24/03/2008

Về Đầu Trang Go down

Tru Tiên ( Chương 1 => Chương 258 ) - Page 2 Empty Re: Tru Tiên ( Chương 1 => Chương 258 )

Bài gửi by loveyouforever Sun Mar 30, 2008 6:35 pm

Trương Tiểu Phàm vội vàng chạy lại, bóp mạnh vào vai Đỗ Tất Thư, cười nói: "Lục sư huynh, làm sao mà đi lâu thế, mọi người đều nhớ huynh lắm đấy."
Đỗ Tất Thư cũng cười: "Ta chẳng phải là đã trở về rồi đây sao?"
Trương Tiểu Phàm liền hỏi: "Sư phụ sư nương biết huynh về chưa?"
Đỗ Tất Thư đáp: "Chưa, ta vừa về tới nơi, thấy từ nhà bếp có khói toả, bèn lại xem trước, ha ha, ta biết ngay là cái gã tiểu tử đệ đang làm ở đây mà. Mấy năm không gặp, có nhớ ta không?"
Trương Tiểu Phàm trong lòng phấn khởi, gật đầu lia lịa. Đỗ Tất Thư xoa đầu hắn, rồi thình lình khẽ bảo: "Đi, đưa ta đi gặp sư phụ."
Trương Tiểu Phàm ngây nguời, hỏi: "Sao lại phải đưa đi?"
Đỗ Tất Thư nhăn nhó, nói: "Sư phụ lúc đầu cho ta hạ sơn, đã nói rõ rằng chỉ hạn cho một năm, nhưng ta rong chơi dông dài, ôi, không phải, ta đi tìm đi kiếm, cũng đã hết béng nửa năm, mới tìm thấy vật liệu tốt để luyện pháp bảo, chỉ sợ là bị sư phụ người trách mắng. Đệ đưa ta đi đi."
Trương Tiểu Phàm trố mắt, bảo: "Thế mà huynh còn nói là lại thăm đệ trước, phải rồi, lục sư huynh, huynh luyện pháp bảo gì đó?"
Đỗ Tất Thư cuời khan: "Hơ hơ, ta đương nhiên là đến thăm đệ trước mà lại, tiểu sư đệ, đi nào, đi nào." Nói rồi kéo Trương Tiểu Phàm đi.
Một lát sau, Đại Hoàng đang rúc trong một xó nào đó để đánh hơi thịt sườn và Tiểu Hôi đang nằm trên mình nó bắt rận, cùng lúc đều nghe thấy từ Thủ Tĩnh Đường vẳng lại một tiếng gầm giận dữ: "Đồ hư đốn, làm ta tức chết mất thôi!"
**
*
Vào giờ cơm tối, mọi người ở Đại Trúc Phong lần đầu tiên đoàn tụ kể từ hai năm nay, đều đang ngồi ở cái bàn lớn ăn cơm. Mọi người yên vị rồi, Điền Bất Dịch mặt mày vẫn bừng bừng giận dữ, bọn đệ tử và Đỗ Tất Thư cất tiếng mời xong, đều không nén được hỏi khẽ: "Lão lục, làm sao mà sư phụ gặp đệ lại sinh ra giận dữ như thế?"
Đỗ Tất Thư tỏ ra lúng túng, bên trái bên phải ai cũng đều đang chỉ trỏ y, còn Trương Tiểu Phàm ngồi ngay bên cạnh, thì mặt mày mủm mỉm, chỉ có điều không dám bật cười, bộ dạng rất là kỳ cục.
Lúc ấy, Điền Linh Nhi ngồi ở phía đối diện rốt cục cũng không nén được, là người đầu tiên lên tiếng hỏi Điền Bất Dịch: "Cha ơi, lục sư huynh khó khăn lắm mới trở vể được, sao cha lại tức giận như thế?"
Đỗ Tất Thư len lén ngước mắt lên nhìn Điền Bất Dịch, lão trợn mắt nhìn lại, làm y hoảng hồn vội vàng cúi đầu xuống. Điền Bất Dịch hừ một tiếng, nói: "Lão lục, đem cái pháp bảo của ngươi bày ra đây cho mọi người xem xem?"
Đỗ Tất Thư cứng miệng, lẩm bẩm không thốt nên lời, ngước mắt nhìn sư nương Tô Như, lại thấy Tô Như mỉm cười bảo: "Tất Thư, con lấy ra cho mọi người xem đi, cũng để mọi người biết được sư phụ con làm sao mà giận?"
Đỗ Tất Thư thấy không thể trù trừ được, đành dùng dà dùng dằng lấy cái đãy nhỏ của mình lại, run mất một lúc, rồi móc trong ấy ra vài thứ đồ vật, đặt lên mặt bàn.
Mọi người ai nấy nghển nhìn không chớp mắt, nhìn chằm chằm, chỉ sợ để sót cái gì, nhà ăn lặng lẽ mất một lúc. Chỉ thấy trên mặt bàn, đặt ba thứ bé bằng nửa nắm tay hình như là làm từ gỗ cứng, có sáu mặt hình vuông, toàn thị màu trắng, phía trên còn khắc chạm các chấm số, thì ra chính là ba con xúc xắc.
Mọi người ngây đuỗn như tượng gỗ, á khẩu không thốt được một tiếng, giây lát sau thì phá ra cười như vỡ chợ.
Đỗ Tất Thư mặt mày đỏ lựng, Điền Bất Dịch nhìn hắn, bừng bừng nộ khí, giận dữ bảo: "Đúng là củi mục không thể đẽo được cái gì cả!"
Tô Như thì chỉ cười, lắc lắc đầu, nói: "Thôi đi, đây cũng chẳng phải việc to tát gì, xúc xắc thì xúc xắc, đằng nào pháp bảo này cũng là thứ y chọn dùng."
Điền Bất Dịch trừng mắt nhìn đồ đệ, nói với Tô Như: "Muội làm sao chắc được là y không đem cái thứ này đi loè thiên hạ?"
Đỗ Tất Thư giật đánh thót, vội vàng thưa: "Sư phụ, sư nương, đồ nhi quyết không dám làm chuyện hạ lưu vô sỉ đó. Chỉ là năm trước bên bờ Xích Thuỷ ở phương nam, con tìm thấy một cây Tam Châu ngàn năm, rất có linh khí, bèn lấy tinh cốt của nó đẽo thành ba con xúc xắc, hoàn toàn là hứng khởi nhất thời, chưa hề nghĩ đến những sự khác..."
Điền Bất Dịch nộ khí bừng bừng, quát: "Ngươi cao hứng, hừ, ngươi tu luyện những thứ khác ta không nói, nhưng nay lại luyện ra một món dùng để đánh bạc, để một tháng nữa, đến kỳ tỷ thí Thất Mạch Hội Võ, ngươi mang cái bộ dạng đó thượng đài, ta liệu còn mặt mũi nào không?"
Đỗ Tất Thư không dám nói gì nữa, Tô Như lắc đầu, khẽ bảo: "Bất Dịch, đây là món y rất yêu thích, đừng có ép y. Huynh có còn nhớ Vạn sư huynh..."
Điền Bất Dịch bỗng nhiên chấn động, ngoảnh đầu nhìn sang Tô Như, Tô Như khe khẽ thở dài, nói với Đỗ Tất Thư: "Tất Thư, con biết đấy, ta và sư phụ từ trước tới nay cũng chẳng ép uổng các con nhất định phải luyện tiên kiếm như những chi phái khác, nhưng pháp bảo thường có quan hệ rất lớn, các con làm việc nên thận trọng."
Đỗ Tất Thư lén liếc nhìn Điền Bất Dịch, thấy sư phụ sắc mặt phiền muộn không vui, nào dám nhiều lời nữa, vội vàng gật đầu đáp: "Vâng, vâng ạ."
Tô Như lại nhìn trượng phu, rồi nói với mọi người: "Thời gian trôi nhanh quá, tháng sau là đại thí Thất Mạch Hội Võ rồi. Đến lúc ấy chúng ta sẽ cùng sang bên chi phái chính Thông Thiên Phong, các con phải chuẩn bị sớm đi," tới đây, khuôn mặt đẹp dịu dàng của bà chợt nghiêm lại, nói nhanh: "Lần này không được để ta và sư phụ thất vọng nữa đấy, biết chưa?"
Chúng đệ tử giật mình, đồng thanh hô: "Biết ạ!"
"Sư, sư nương." Lẫn trong tiếng hô vang của mọi nguời, một giọng nói rụt rè lạc điệu chợt cất lên, Tô Như nhìn lại, thì ra chính là lão thất Trương Tiểu Phàm đang ngồi đằng cuối, bèn cau mày, hỏi: "Sao thế, Tiểu Phàm?"
Trương Tiểu Phàm thận trọng dè dặt hỏi: "Như ý sư nương vừa nói có phải là cả con cũng đi không ạ?"
Tô Như sững người, rồi khẽ liếc Điền Bất Dịch, trên mặt nở nét cười, mủm mỉm đáp: "Đúng đấy, chẳng phải con cũng là đệ tử của Đại Trúc Phong hay sao?"
Trương Tiểu Phàm mừng rỡ, nhảy cẫng lên hoan hô, đấm tay chúc mừng với Đỗ Tất Thư ngồi bên cạnh, hoàn toàn chẳng để ý đến Điền Bất Dịch ở đằng kia lạnh lùng nói: "Dẫu sao cũng phải có chín người, tính thêm thằng thộn này, vẫn thiếu mất một người, không dùng cũng không được."
* *
*
Đêm xuống, Trương Tiểu Phàm quay về phòng, đã thấy Đại Hoàng và Tiểu Hôi chạy lên giường mình nghỉ ngơi rồi. Từ một năm rưỡi nay, Đại Hoàng vì cớ thân mật với Tiểu Hôi, cũng chuyển đến ngủ ở phòng Trương Tiểu Phàm, mới đầu Điền Bất Dịch phát hoảng lên vì chẳng tìm thấy con *** cưng ở đâu cả, cuối cùng biết ra nguyên uỷ thì hừ một tiếng, chẳng nói năng gì bỏ đi. Trương Tiểu Phàm thấy sư phụ không trách cứ, cũng chẳng đuổi Đại Hoàng (thực ra thì đuổi không nổi, Đại Hoàng chiếm mất một nửa cái giường, Tiểu Hôi chiếm mất một nửa của một nửa còn lại, thế cũng đủ biết tâm trạng của chủ nhân căn phòng như thế nào.)
Có điều thời gian lâu dần, chật chội lẫn lộn mãi cũng thành quen, Trương Tiểu Phàm chẳng cằn nhằn gì về việc Đại Hoàng và Tiểu Hôi ngủ cùng mình nữa. Đêm nay tâm trạng rất vui vẻ, hắn vào phòng ngồi xuống bên bàn, đưa mắt nhìn, thấy Đại Hoàng đang nằm dài ra, Tiểu Hôi chẳng biết lại đằng nhà bếp đánh cắp que cời lò đen đủi của hắn mang về đây từ lúc nào, đang dùng nó cào lên mình con ***.
Hắn sực nhớ ra, lờ mờ cảm thấy Tiểu Hôi dường như rất có hứng thú với que cời lò này, nhưng hiện giờ chẳng có bụng dạ đâu mà nghĩ nhiều đến thế, lòng hắn đang tràn ngập vui sướng vì sư phụ đã bất ngờ cho phép cùng tới tham gia Thất Mạch Hội Võ tháng sau.
Nếu Đại Hoàng và Tiểu Hôi nhìn Trương Tiểu Phàm lúc này, sẽ thấy hai mắt hắn lấp lánh phát quang. Mắt Trương Tiểu Phàm ngó con *** con khỉ, nhưng miệng hắn thì nói với không khí: "Ngươi xem, ta cuối cùng đã có cơ hội tham gia Thất Mạch Hội Võ, tuyệt quá. Sư phụ lão nhân gia người thật khoan hồng đại lượng, cho dù ta ngốc nghếch, người vẫn đưa ta đi để mở mang kiến thức, ôi, đến lúc đó không chừng còn có thể gặp Kinh Vũ nữa."
Nói tới đây, hắn như sực nhớ ra điều gì, lại thấp giọng lẩm bẩm: "Có điều nếu thực sự phải thượng đài tỷ thí, e là sẽ làm sư phụ mất mặt. Thôi, mặc ra sao thì ra. Đúng không, Đại Hoàng, Tiểu Hôi?"
Chí chí chí chí!
Trương Tiểu Phàm ngước trông, thấy Tiểu Hôi đang chú tâm vào mớ lông da của con ***, tỉ mỉ bắt rận, chỉ kêu lên mấy tiếng để trả lời hắn, còn Đại Hoàng thì càng chẳng buồn đếm xỉa, hai cái tai nó rũ xuống, mắt cũng chẳng hé ra nhìn.
"Con *** chết giẫm!" Trương Tiểu Phàm bất bình mắng, đột nhiên trước mắt loáng đen, thì ra là Tiểu Hôi thình lình ném cái que cời lò về phía hắn. Hắn giật đánh thót, vội vàng xẹt tránh, que cời lò đập vào bàn, nảy lên mấy cái, rồi rớt xuống đất.
Chí chí chí chí, oẳng oẳng oẳng!" Đại Hoàng và Tiểu Hôi cùng kêu lên vui vẻ, Trương Tiểu Phàm xông lại hai con súc sinh làm mặt xấu, rồi hậm hực ngồi xuống, chẳng hiểu tại sao, trong đầu bỗng hiện lên phong tư anh tuấn của Tề Hạo trên Đại Trúc Phong hai năm về trước.
Ngưng băng thành tường à!" Trương Tiểu Phàm cúi đầu lẩm bẩm, không biết gì thì thôi, nhưng gần đây hắn tu hành càng lúc càng sâu, mới thấm thía rằng muốn luyện đến cảnh giới như Tề Hạo quả thực gian nan và khó mà với tới.
Hắn lại nhớ đến đêm đó, Điền Linh Nhi, trong căn phòng này, dưới ánh nến này, đôi mắt ôn nhu mà nồng nàn làm sao!
Trái tim hắn giờ phút ấy như bị kim nhọn đâm xoáy vào.
Trên mặt đất thanh que cời nằm im lìm, ở đằng kia con khỉ và con *** đùa rỡn vui vẻ. Trương Tiểu Phàm bất giác cảm thấy, mình và thanh que cời này giông giống nhau, nhìn nó nằm yên trên đất kia, phảng phất có cái vẻ cô đơn.
"Ùi", hắn thở dài, thử tưởng tượng mình có thể đạt đến cảnh giới đó, rồi lấy tư thế hoàn toàn ung dung, không có một chút vướng bận nào, lần đầu tiên trong đời hắn làm một động tác mà các đệ tử Thanh Vân Môn đã làm không biết bao nhiêu lần - động tác Khu Vật : hướng về phía que cời lò trên mặt đất vẫy vẫy tay.
Chỉ chớp mắt thôi, mà hình như là vĩnh cửu.
Trương Tiểu Phàm vẫn bình thường, thậm chí chẳng hề có chút đau lòng, chuẩn bị đón chờ một sự thất bại rất đương nhiên, bỗng dưng, que cời lò trên mặt đất nhúc nhích.
Chỉ thoáng nhẹ thôi, tí ti, hình như vừa thức tỉnh sau một thời gian ngủ sâu rất dài, nó nhúc nhích!
loveyouforever
loveyouforever
Moderators
Moderators

Tổng số bài gửi : 120
Registration date : 24/03/2008

Về Đầu Trang Go down

Tru Tiên ( Chương 1 => Chương 258 ) - Page 2 Empty Re: Tru Tiên ( Chương 1 => Chương 258 )

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Trang 2 trong tổng số 2 trang Previous  1, 2

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết